THƠ

TÔN THẤT PHÚ SĨ

 

 

 
TÌNH YÊU ĐÓ
 
Anh vẫn đợi mong em còn ngóng lại
Núi chập chùng giăng chiếc võng chờ mây
Khi gió buồn gió lặng im không thổi
Mây về nằm yên  giấc ngủ  ngoan đầy
 
Em Thánh Thiện lòng  bình yên trong Chúa
Anh  hoang mang nên từ chối Thiên Đàng
Chúa trên cao thương xót đời  bạc phước
Hồn lạc loài  mài miệt kiếp  đi hoang
 
Anh đi mãi chưa bao giờ biết mỏi
Dưới chân mình thế giới rộng bao la
Nơi xa thẳm Thiên Đường hay Địa ngục
Nào sá gì ... trời đất của riêng ta
 
Anh  yêu em  ... chợt thấy mình ích kỷ
Thương  nhớ  chập chờn  hình bóng  vu vơ
Tình yêu đó đã đi vào mộng mị
Trả lại cho em  ... một chuổi dại khờ
 
Kể từ đây gởi tình ta theo gió
Theo chân mây  hôn vạt nắng chiều rơi
Lòng rộng mở  mười phương trời diệu vợi
Ta yêu đời ... yêu cả thế nhân ơi !
 
CHÚA  trên cao nhìn xuống chắc mỉm cười ...
 
Tôn Thất Phú Sĩ
09 Nov. 2005