THƠ

TÔN THẤT PHÚ SĨ

 

 

 

NGƯỜI DƯNG

 

Tháng chạp chau mày níu gió đông
Thênh thang bông tuyết rớt chập chùng
Xa xa một cánh chim bay lượn
Thầm hỏi sao em vẫn lạnh lùng
 
Nghe tủi buồn không hởi người em
Mặc cho hoa nở trắng bên thềm
Tiếng còi giã biệt  từ ga vắng
Có làm hồn em nhức nhối thêm
 
Nằm ôm gối chiếc em  mơ ước
Gặp lại người anh thuỡ xa xôi
Cái thuỡ đầu tiên em đã gặp
Mối tình chưa rụng đã chia phôi
 
Tại sao em vẫn thiết tha yêu
Có phải chi ...anh người hữu  tình
Anh bay bướm quá nên anh để
Vừa hận vừa thương em khổ nhiều
 
...
 
Bây giờ đã hết một mùa đông
Đã thấy  cành mai nhú nụ hồng
Thôi không thèm nhớ người bội ước
Điểm phấn tô son em lấy chồng
 
Từ đây em sẽ nhỡn nhơ vui
Than thản em đi giữa chợ đời
Đường  về  bên phải hay bên trái
Bên nào hoa cũng nỡ màu tươi
 
Em dấu không cho chồng em biết
Mối tình ngu dại với người xưa
Chồng em vẫn tưỡng em trong trắng
Ảnh ngỡ rằng em mộng buổi đầu
 
Tình yêu là chỉ dối gạt nhau
Mới gặp đã nghe phỉnh phờ rồi
Em đem hận ấy theo duyên mới
Để thấy lòng mình bớt chút đau
 
Và để cho anh sẽ biết rằng
Trong em anh chỉ là người dưng
Thương  anh là  gặp  tai nạn nhỏ
Vấp viên sỏi buồn trặt gót chân

 

Thôi nhé ... nói nhiều chỉ ghét hơn
Mưa Xuân êm ái dịu tâm hồn
Chồng em ngoan lắm thương em lắm
Sưởi ấm hồn em hết héo hon

....

Chiều nay chợt thấy hoa tuyết rụng
Người dưng ... buồn quá lệ rưng rưng
Viên sỏi buồn gây tai nạn nhỏ
Sao suốt đời đau một vết thương

 

Tôn Thất Phú Sĩ
Paris - Ngày cuối năm 2005