THƠ

TÔN THẤT PHÚ SĨ

 

NGƠ NGÁC GIỮA ÂM XA
 
 
Thôi đã hết nay xin  từ giã biển
Vẩy tay chào  nước mắt ướt quanh mi
Ta muốn gởi cho ai  lời trăn trối
Biển sẽ buồn khi tiễn một người đi
 
Rồi đứng lặng nhìn biển khơi thức dậy
Màn đêm đen  lùi khuất sau chân trời
Biển có hiểu khi vừng Đông rực sáng
Lòng nhớ nhung ta nuối tiêc ... Biển ơi
 
Sóng vẫn vỗ vào mạn thuyền già cổi
Điệu  ru mềm hôn mái tóc rong rêu
Ta và Thuyền  lặng nhìn nhau lần cuối
Để ngàn đời ngơ ngác giữa  âm xa
 
Cõi trần gian mong manh là bọt sóng
Tan vỡ dần theo gió khóc phân ly
Ta  đã đến khi biển thầm thì gọi
Giờ ra đi biển có nhớ nhung gì
 
Con tàu đó xác thân  vùi trong cát
Nửa thân tàn nằm yên ngủ thâm sâu
Nửa thân kia vương víu vọng trời cao  
Con chim biển khóc tình sao Bắc Đẩu
 
Ta cùng  tàu quảng  đời  dài  gắn bó
Hải âu bay quấn quít suốt một thời 
Nhìn biển  xanh , hồn buông tay  chới với
Thời gian trôi  mi đào thải ta rồi
 
Tôn Thât Phú Sĩ
Février * 2006